Chương 147

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

4.379 chữ

15-12-2022

Sau khi ở lại chơi cùng Thẩm Lạc Ngưng vài ngày, Vương Doãn Mạt đặt vé máy bay, bay đến Anh.

Vừa đáp máy bay xuống sân bay Anh, bóng dáng quen thuộc của Justin đập vào mắt Vương Doãn Mạt.

"Ba nuôi"

Vương Doãn Mạt tay đẩy hành lí, mỉm cười tiến tới.

"Ừm, đi thôi"

Justin hiếm khi cười nhưng nay lại để lộ ra một nụ cười ôn nhu chưa từng có khi đứng trước mặt con gái nuôi của mình.

Allain biết điều tiến lên đầy hành lí của Vương Doãn Mạt, thuận miệng nói một câu.

"Nhóc con, ba nuôi của nhóc nghe tin nhóc đến liền đứng ngồi không yên đấy"

"Câm miệng"

Justin thu hồi nụ cười lại, liếc mắt nhìn Allain cảnh cáo cái miệng nhiều chuyện của anh ta.

Vương Doãn Mạt vốn đã quen thuộc với hình ảnh chó mèo cấu xé này của ba nuôi mình và chú Allain nên chỉ nở một nụ cười.

"Mẹ con vẫn khoẻ chứ?"

Sau khi lên xe ngồi vào vị trí, Justin mới bắt đầu hỏi thăm tình hình ở Hải Thành.

"Mẹ con vẫn khoẻ"

Vương Doãn Mạt gật đầu trả lời, cô cởi cái nón mình đang đội ra vuốt vuốt tóc vài cái.

Justin nghe được câu trả lời vô cùng hài lòng nên liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe tin Vương Doãn Mạt đến nên dậy vô cùng sớm ra đón cô, hiện tại có chút buồn ngủ.

Vương Doãn Mạt cũng im lặng tựa lưng vào ghế lướt lướt điện thoại xem tin nhắn.

Mấy ngày qua, Hạ Thương ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm cô.

Riêng hôm nay, cả buổi sáng đến giờ vẫn chưa thấy tin nhắn của anh.

Vương Doãn Mạt bỗng thấy có chút trống vắng.

"Yêu đương rồi sao?"

Justin chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, anh nhìn thấy dáng vẻ và biểu cảm mong chờ của cô khi nhìn vào điện thoại liền đoán mò ra được.

"Cũng không hẳn là vậy"

Vương Doãn Mạt không thừa nhận cũng chẳng phủ định.

"Tuổi còn nhỏ, học hành cho tốt vào"

Justin cau mày, bộc lộ rõ ràng sự khó chịu trong lời nói.

"Gì? Ba mẹ ruột con bé còn không cấm.

Anh cấm cái gì chứ?"

Allain lái xe không nhịn được lần nữa chen miệng vào.

"Lái xe"

Justin thẳng chân đá vào sau ghế Allain một cái.

"Bị mẹ con bé bỏ rơi, bây giờ sợ con bé cũng có người yêu rồi bỏ anh đi luôn sao?"

Allain vẫn chưa chịu ngậm miệng, nhỏ giọng lèm bèm.

Justin đằng sau tức đến đỏ cả mặt nhưng vẫn cố gắng kìm chế không mắng người.

Vương Doãn Mạt nhìn thấy một màn này thì vô cùng vui vẻ, cô lắc đầu cười rồi chăm chú nhìn vào điện thoại, màn hình vẫn hiển thị cuộc hội thoại của cô và Hạ Thương ngày hôm qua.

Anh chính là người kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Doãn Mạt chỉ thả cảm xúc vào tin nhắn của anh.

"Tiểu Doãn Mạt.

Chú nói cho cháu nghe nhé.

Tuổi trẻ, cứ yêu đi.

Yêu sai thì yêu lại.

Đừng giống ba nuôi cháu, gần nửa quãng đời vẫn không có một bóng ma bên cạnh"

Một câu mà Allain nói ra, câu phía sau phải đâm vào tim Justin một nhát, anh mới thấy hả dạ.

Justin lúc này nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để lời nói của tên điên Allain đang múa mồm trong xe.

Vương Doãn Mạt nghe vậy chỉ biết gật gật đầu, không biết nên đáp lời thế nào.

Allain vẫn không ngừng lải nhải nhưng tốc độ lái xe rất nhanh, chưa đầy 30 phút đã đến biệt thự mà Justin ở.

Vương Doãn Mạt đưa mắt quan sát nơi ở quen thuộc này, đây là nơi cô sống trước 5 tuổi.

Rất lâu rồi mới có thể trở lại, cảnh vật xung quanh vẫn như cũ.

Không có gì mới lạ.

Vương Doãn Mạt đưa mắt qua nhìn đám cây đào trồng trước nhà.

Một tay cô và Justin đào đất gieo trồng.

"Yên tâm, ngày nào ba nuôi cháu cũng ra tưới nước cho chúng.

Nhìn tươi tốt như vậy"

Allain nhún vai nhìn đám cây đào rồi cảm thán.

Quả thực đám cây đào rất tốt, nhìn kĩ thì thấy trên lá vẫn còn vươn vài giọt nước, chứng tỏ mới sáng sớm đã có người tắm cho chúng.

Vương Doãn Mạt lại nhìn sang Justin.

Người ba nuôi này của cô giống hệt ba ruột của cô.

Đều thuộc kiểu người trong nóng ngoài lạnh.

Mọi việc đều dùng hành động để giải quyết thay cho lời nói.

Năm đó, khi cô một mực đòi trồng đào, ông liền cau mày chê bẩn, muốn một tiếng giao cho người giúp việc trong nhà hoàn thành.

Cuối cùng vì sự nài nỉ của cô mà ông vẫn phải đích thân xoắn tay áo lên cầm xẻng mà đào.

Còn về phía ba ruột cô.

Năm đó Vương Doãn Mạt 7 tuổi muốn tự mình làm một chiếc bánh kem sinh nhật.

Vương Đình Hi một mực không muốn cô xuống bếp, sợ cô bị bỏng nên tối đó liền mua dụng cụ làm bánh về tự mình trong bếp hoàn thành chiếc bánh sinh nhật 8 tuổi của cô con gái nhỏ.

Năm đó Vương Doãn Mạt ôm chiếc bánh kem ba mình làm trong tay mà xúc động vô cùng.

Đối với Vương Doãn Mạt, có lẽ trời cao đã rất ưu ái nên cho cô gặp được hai người đàn ông này.

Còn có một người nữa....

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!